Gửi Em Người Hành Khách Trẻ

 

Gửi em người hành khách trẻ

Em, em ghé thăm Tu hội vào giữa trưa của một ngày hè cuối tháng bảy. Những cơn mưa của mùa hè cũng không thể ngăn cản em đến Tu hội để sống và trải nghiệm trong một môi trường khác biệt so với cái thế giới bên ngoài. Và nhất là để em tìm những khoảng lặng về bên Chúa.

Tôi mở cửa chào đón em đến với Foyer, một người lữ hành mà tôi có duyên trao đổi với em qua kênh truyền thông của Tu hội. Và rồi em đã chọn Foyer Phú Dòng để làm một điều gì đó bé nhỏ với em « 24h với Chúa » tại Foyer. Dĩ nhiên là Foyer luôn có những đoàn hội hoặc các tổ chức đến và có chương trình tĩnh tâm riêng, hoặc có những người đến Foyer vì những lý do khác nhau. Nhưng với tôi, có lẽ em là một trường hợp khá ngoại lệ, vì thế tôi viết bài viết này để nói về em.

Em, một người con rời bỏ làng quê ngoài Bắc từ thời cấp hai để bước chân vào Nam để kiếm kế sinh nhai và vì nhu cầu cuộc sống. Thấm thoát trôi qua đã hơn mười năm sống trong miền nam, và nhất là giữa chốn hoa lệ của Sài Gòn nơi nhịp sống luôn hối hả chạy đua từng phút giây. Vậy mà em đã chọn Foyer để tìm khoảng lặng để cân bằng cho cuộc sống nội tâm của em.

Một dấu chấm hỏi khá lớn trong đầu của tôi. Chúa ơi, lần đầu tiên con gặp một bạn trẻ, không có cha mẹ kề bên, không có tham gia một tổ chức nào hướng dẫn hoặc làm chương trình tĩnh tâm, thế mà bạn trẻ ấy tự làm một một ngày rời xa tiếng ồn ào nơi phố thị, rời xa nhịp sống rộn rã, rời xa những giải trí vốn có của một tuổi trẻ để đến một nơi thanh tịch và tìm đến Chúa. Điều này làm cho tôi nhiều cảm xúc đan xen.

Em, em có một sự trưởng thành rất tốt khi em biết kết hợp nhịp sống xô bồ với khoảng lặng cần có, để quân bình con người em. Em vẫn làm điều này trong những năm gần đây, có thể là một cộng đoàn khác đón tiếp em…Có thể em tiếp xúc môi trường xã hội lấm lem bụi mờ, nhưng với đức tin vốn có sẵn trong em vẫn được em vun xới từng ngày. Bởi trong một xã hội hiện tại, người ta tìm về nơi thanh vắng vì chương trình của một cộng đoàn nào đó ; người ta tìm về nơi thanh vắng có thể vì những đau khổ trong cuộc sống đến nỗi không gượng dậy được ; hoặc có chăng sự tự do của một người trẻ thì người ta sẽ tìm đến các trò giải trí của xã hội đương thời, các cuộc vui chơi với chúng bạn hơn là rủ nhau đến nhà thờ. Thậm chí họ đi tham dự thánh lễ hay các hoạt động tôn giáo vì phong trào hơn là vì nội tâm cá nhân.

Tôi cũng có khoảng thời gian sống ở nước ngoài và nhận thấy rằng, đối với người nước ngoài thì họ cũng rất hay tự làm cho mình những cuộc tĩnh tâm cá nhân, nhưng đa số họ cũng đi theo gia đình, hoặc những người lớn tuổi về hưu có thời gian rảnh rỗi nên họ tổ chức đi tham dự tĩnh tâm. Còn với em, em xin nghỉ phép đôi ngày, chỉ đơn giản muốn tìm cho mình góc riêng tư lặng lẽ đối diện với Chúa và kín múc ơn Ngài cho cuộc sống cá nhân em.

Em, tôi không biết đường đời em sẽ thành công hay sẽ như thế nào, tất cả đều trong thánh ý của Chúa dành cho em. Nhưng hành động của em khi đến với Foyer đã khiến tôi thán phục em rất nhiều.

Hãy cứ như vậy em nhé, cứ hãy là chính bản thân em hiện tại và sống quân bình giữa thế giới bên ngoài và thế giới nội tâm. Tôi tin chắc Chúa sẽ có cách của Ngài để nâng đỡ một người trẻ như em.

Hãy cứ như vậy em nhé, hãy nuôi dưỡng ngọn lửa đam mê. Ngọn lửa ấy sẽ là động lực để em sống chứng nhân giữa đời. Và biết đâu ngọn lửa ấy lan toả nơi những người trẻ khác nữa, để rồi họ cũng biết tìm về ngọn lửa thắp sáng tâm linh.

Chúc em bước đi bình an và lại vui sống với thế giới bên ngoài, đừng quên cánh cửa Foyer vẫn luôn chào đón em. Hy vọng, tôi sẽ có những lần mở cửa cho em đến với Foyer. Và vượt lên trên sự hy vọng này tôi sẽ còn mở cửa để đón chào những tâm hồn mới muốn tìm những khoảng lặng đời mình, để tìm niềm vui cho tâm hồn giữa cuộc sống bộn bề lo toan. Bởi Foyer luôn là mái ấm cho những tâm hồn tan vỡ khổ đau, là thánh địa lòng thương xót Chúa và là nhà của Thánh tâm Chúa Giêsu.

Thân ái

Foyer de Charrité Phú Dòng